Giới không tướng lấy gì mà giữLuật trần gian đâu hẳn vượt quaTrí soi nhận thấy dung hòaTấm tuồng thuyên diễn vướng đà lầm mê.
Nói đến GIỚI cùng GIỚI-LUẬT nó rộng hẹp, nhiều ít thật vô kể. Nếu đem hết giấy mực trong thế giới này để ghi chép cũng không bao giờ hết đặng. Vì núi kia cao, sông nọ lớn, đất đai từ một nước này hay mười nước rộng rãi bao la còn có chỗ đo-lường hay tính toán đặng, còn GIỚI cùng LUẬT thật khó mà kể. Vì sao? Vì mỗi người, mỗi bậc, mỗi tầng lớp sở-chấp, phải-trái theo ý muốn, trở nên không bờ ngăn để mà chấp, liền được các bậc chỉ bày, phương tiện diễn giải để phá các sở-chấp trên thì hỏi làm sao kể hết GIỚI cùng GIỚI-LUẬT đặng.
Chúng ta thử tự hỏi: GIỚI là gì ? Thì mỗi mỗi GIỚI chính là VÔ-MINH KIẾN-CHẤP trói buộc chúng ta. Nên VÔ MINH có GIỚI, có hạn lượng và luật lệ để ngăn chặn từ trí-tuệ đến giới ranh nên gọi là chúng-sanh-giới mà thể hiện ra cảnh giới. Đã có cảnh giới, đã bị thọ giới của từng lớp lớp thì làm sao đếm cho hết trọn trong vũ tụ bao la trong tam-thiên thế giới. Do đó mà không thể đếm đặng. Đã chẳng thể tính đếm thì làm sao gìn giữ nắm bắt. Bằng đòi hỏi sự gìn giữ nắm bắt hay gìn giữ thôi thật là một cương-mục quái-dị lầm mê.
- Nếu vướng vào GIỚI, gìn giữ săn sóc nó thì chính mình tự đóng khuôn cho mình.
- Hãy lần giải khỏi GIỚI, xem các GIỚI là phương cứu chữa thì ta đặng thoát sanh.
- Tự ta cổi-giải thì đặng vô-sanh./.
Di Âm Quán (Giáo pháp Tôn giả: Pháp Duy)
(Trích Đặc-San “ÁNH VÀNG”, phát hành ngày mồng 8 tháng 4 năm Nhâm Tý 1972)
(Trích Đặc-San “ÁNH VÀNG”, phát hành ngày mồng 8 tháng 4 năm Nhâm Tý 1972)