ĐỨC TRÍ TƯƠNG SONG - CHÂN NGUYÊN TRỰC GIÁC.
Con đường TU-PHẬT duy nhất có PHẬT-THỪA chung gồm ĐẠO-ĐỨC cùng TRÍ-TUỆ. Bậc Tu cần phải Thành-Thật Tâm, Thiết-Tha Tâm, Thù-Thắng Tâm ổn định đặng con đường TRI-KIẾN GIẢI-THOÁT. Nhưng tại sao sự tu-hành của nhiều Bậc lại không có kết quả. Câu hỏi đó được trả lời trong Bài:
TẠI SAO ?
Tại sao Hiểu Biết chưa đồng?
Vì rằng Ý-Thức đục trong cân lường.
Tại sao Nghi Chấp vấn vương?
Vì rằng kém Dũng, lòng thường lợi riêng.
Tại sao Sáng-Tối triền-miên ?
Vì rằng chưa rõ, chưa yên bến bờ.
Nên chi Dục Vọng vẩn-vơ ,
Mong hoàn Bản-Giác làm mờ Chân-Nguyên.
Đến đây phải tu Hạnh Nguyền.
Hành-Thâm Pháp-Giới, tròn duyên Tứ-Thừa.
Tại sao uể oải sớm trưa?
Vì nghe Giáo-Lý chẳng vừa Vọng-Tham.
Đương nhiên Nghiệp-Thức đón đàng.
Cản ngăn biếng trễ, tâm Phàm đắn-đo.
Tại sao Bát-Nhã không đò?
Như Trí suốt suốt khỏi lo Luân-Hồi.
Tại sao tiến-thoái kéo lôi ?
Vì rằng chưa nhận được lời THẦY răn.
Tại sao suy tính lăng-nhăng ?
Vì rằng Đạo-Hạnh khó khăn chưa hành.
Tại sao Trí quẩn cùng quanh ?
Vì rằng Tà-Kiến, chấp thành ngẩn-ngơ.
Lìa Tự-Giác, Tánh mật-mờ.
Nghĩ-suy ảo tưởng, mong chờ Thần-Thông,
Đương nhiên Đức-Trí viễn-vông,
Tự sinh chán nản như lòng nói trên.
Khuyên ai Nung Chí vững-bền
Hạnh-Nguyền Tròn Giác dựng nên Phật-Đài ./.
TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN
Ngày 17 tháng 02 năm Giáp Dần (1974)